Câu 4 (trang 18, SGK Ngữ văn 8, tập 2)
Phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật “tôi” sau khi đã chia tay hoàng tử bé và trở về nhà. Theo em, nguyên nhân nào khiến nhân vật “tôi” mong gặp lại hoàng tử bé?
Đọc kĩ phần cuối văn bản
Cách 1
Sáu năm sau cuộc gặp gỡ, nhân vật "tôi” vẫn chưa kể cho ai nghe về câu chuyện này. Anh cảm thấy buồn vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, buồn vì không còn được gặp lại hoàng từ bé nữa. Có lẽ, anh coi hoàng tử bé như một người bạn tâm dao, một người duy nhất trên thế gian thấu hiểu anh. Anh mãi chẳng quên được cuộc gặp gỡ này. Anh vẫn luôn nghĩ về cậu rồi tự hỏi liệu cậu đã trở về hành tinh của mình. Trong những đêm tối, anh lại thích nhìn bầu trời đầy sao và lắng nghe sao trời như thể qua nó anh có thể nghe được âm thanh quen thuộc của cậu.
Anh nhớ đến cậu và nhận ra những điều anh đã quên phải vẽ, anh mặc sức tưởng tượng những điều sẽ xảy ra do sự thiếu sót của anh trong quá trình vẽ, về bông hoa và con cừu. Nhân vật "tôi” vẫn luôn tự tưởng tượng như vậy rồi tự thấy thú vị, hạnh phúc, rồi lại lo lắng, tự hỏi. Đối với mọi người lớn khác, đó có thể chỉ là điều tầm phào không đáng quan tâm, nhưng với anh, nó quan rất quan trọng, bởi nó luôn nhắc nhở anh nhớ đến cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, nhớ đến người bạn nhỏ có thể xem hiểu các bức tranh của anh như xem hiểu tâm hồn anh.
Đối với nhân vật "tôi”, việc phải sống cô độc giữa sa mạc hoang vu thật đáng buồn. Những khung cảnh đó của là quang cảnh anh cho là đẹp nhất. Bởi tại nơi đó, anh gặp cậu, gặp được người bạn nhỏ lướt qua cuộc đời anh nhanh như một cơn gió. Cũng vì thế mà anh đã nhắn nhủ với những ai đã ghé ngang nơi đây, nếu một lần nhìn thấy hoàng tử bé, hãy viết thư cho anh ngay. Có lẽ, anh vẫn đang mong ngóng ngày gặp lại cậu.
=> Nguyên nhân khiến nhân vật “tôi” mong gặp lại hoàng tử bé là vì cậu là người duy nhất hiểu anh, được anh coi như một người bạn tâm giao, tri kỉ.
Cách 2:
- Sáu năm sau cuộc gặp gỡ, nhân vật “tôi” vẫn chưa kể cho ai nghe về câu chuyện này. Anh cảm thấy buồn vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, buồn vì không còn được gặp lại hoàng từ bé nữa.
- Anh nhớ đến cậu và nhận ra những điều anh đã quên phải vẽ, anh mặc sức tưởng tượng những điều sẽ xảy ra do sự thiếu sót của anh trong quá trình vẽ, về bông hoa và con cừu.
- Có lẽ, anh vẫn đang mong ngóng ngày gặp lại cậu vì cậu là người duy nhất hiểu anh, được anh coi như một người bạn tâm giao, tri kỉ.
Advertisements (Quảng cáo)
Cách 3:
– Diễn biến tâm trạng của nhân vật “tôi” sau khi đã chia tay hoàng tử bé và trở về nhà:
+ Buồn: “buồn lắm”, “những chiếc lục lạc lại biến hết cả thành nước mắt”, cho rằng nơi từng gặp hoàng tử bé là “quang cảnh đẹp nhất và buồn nhất thế gian”.
+ Ngổn ngang nhiều cảm giác khó tả: lo lắng vì mình đã quên vẽ vòng da của rọ mõm cho con cừu nên nó có thể ăn mất bông hoa; tuy nhiên, anh vẫn yên tâm, hạnh phúc vì tin tưởng vào sự cẩn thận của cậu bé.
+ Khát khao được gặp lại hoàng tử bé: cứ nghĩ mãi về cậu bé, về nơi cậu xuất hiện, về chốn cậu sinh sống, về những thứ nhỏ nhoi xung quanh cậu như con cừu và bông hoa; mong muốn mọi người nếu có đi qua nơi tác giả từng gặp hoàng tử bé và vô tình gặp được cậu ấy thì “hãy nhanh tay viết thư cho tôi biết là cậu đã trở lại”.
– Nguyên nhân khiến nhân vật “tôi” mong gặp lại hoàng tử bé:
+ Hoàng tử bé như là một tri kỉ vô cùng quan trọng đối với nhân vật “tôi”.
+ Hoàng tử bé là tấm gương phản chiếu những giấc mộng ấu thơ chưa thành, là động lực làm sáng lại đôi mắt trẻ thơ hồn nhiên, vô tư, lạc quan nhìn cuộc đời mà nhân vật “tôi” đã đánh mất, là chất xúc tác làm thăng hoa sự bay bổng của ý tưởng, sự đột phá trong suy nghĩ, sự thú vị trong những phát hiện đã từng có.
Cách 4:
Phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật “tôi” sau khi đã chia tay hoàng tử bé và trở về nhà:
Sáu năm sau cuộc gặp gỡ, nhân vật "tôi” vẫn chưa kể cho ai nghe về câu chuyện này. Anh cảm thấy buồn vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, buồn vì không còn được gặp lại hoàng từ bé nữa. Có lẽ, anh coi hoàng tử bé như một người bạn tâm dao, một người duy nhất trên thế gian thấu hiểu anh. Anh mãi chẳng quên được cuộc gặp gỡ này. Anh vẫn luông nghĩ về cậu rồi tự hỏi liệu cậu đã trở về hành tinh của mình. Trong những đêm tối, anh lại thích nhìn bầu trời đầy sao và lắng nghe sao trời như thể qua nó anh có thể nghe được âm thanh quen thuộc của cậu.
Đối với nhân vật "tôi”, việc phải sống cô độc giữa sa mạc hoang vu thật đáng buồn. Nhưng khung cảnh đó của là quang cảnh anh cho là đẹp nhất. Bởi tại nơi đó, anh gặp cậu, gặp được người bạn nhỏ lướt qua cuộc đời anh nhanh như một cơn gió. Cũng vì thế mà anh đã nhắn nhủ với những ai đã ghé ngang nơi đây, nếu một lần nhìn thấy hoàng tử bé, hãy viết thư cho anh ngay. Có lẽ, anh vẫn đang mong ngóng ngày gặp lại cậu.