Bình Đại - Bến Tre, quê tôi đó. Nơi đã nuôi dưỡng và cho tôi mầm sống ngay từ buổi chào đời cho đến lúc lớn khôn. Chiếc nôi ấm áp mát ngọt hương vị của xứ dừa. Nghèo mà vui, cực mà thấy sướng. Tuổi học trò trôi êm đềm bên luỹ tre xanh, cánh đồng rộng, con đường quanh quanh.
Thân thương biết bao ngôi trường bé nhỏ, mang tên gọi thật bình thường "Trường Tiểu học Bình Đại”. Nó là tâm điểm cho các xã lân cận để mỗi đứa chúng tôi yên việc học hành. Trường đứng bơ vơ giữa những vuông ruộng mênh mông, nghèo nàn thô thiển. Nhưng đối với thời gian nó rất bền gan. Nắng mưa bão táp đã nhiều, những cơn bão vô tình cuốn nóc bay đi, thầy trò chúng tôi đã bao lần thay áo cho nó. Chúng tôi gắn bó với ngôi trường giữa khoảng không gian bao la, mặc tình đùa giỡn. Nhà ở xa, cách trường vài cây số. Đứa nào cũng vậy, ngày đi học phải qua con đường đá đỏ, kế đó là quẹo vào con đường đất nhỏ. Hai mùa mưa nắng thay nhau, nhưng đối với những đứa học trò chúng tôi chẳng có nghĩa lý gì, miễn đến trường là được. Mùa mưa thì sình lầy, đất đá đỏ dính vào phải biết, mùa nắng thì chịu khó tắm mình trong bụi đất đỏ nếu như vô tình gặp phải chuyến xe chở hàng hay chở khách chạy ngang.
Advertisements (Quảng cáo)
Thế đấy, bỗng chốc đã năm năm ròng rã trôi đi. Rồi đến ngày mỗi đứa một nơi. Chúng tôi tan tác như chim non vỡ tổ khi đã đủ lông đủ cánh để bay vào những khoảng trời khác nhau. Nhớ như in ngày tổng kết năm học lớp 5, mấy đứa nhìn nhau muốn khóc, không muốn chia tay. Nhao nhao một câu rất vô tư nhưng ăn sâu vào tiềm thức mỗi đứa: "Nhất định lên cấp hai phải học cùng nhau”. Chia tay, lòng thổn thức...
Kỷ niệm ngày nào cứ len nhẹ, len nhẹ mà nghe buồn rưng rức. Bỗng chốc thấy mình đã lớn rồi. Sau này, khi bước chân vào đại học, tôi nhất định sẽ chọn ngành sư phạm. Một ngày không xa, tôi cũng xuôi ngược lại đường xưa cành cũ. Tôi lại đến trường đến lớp, nhưng bây giờ đã khác, chững chạc trên bục giảng và bắt đầu chắp cánh ước mơ cho những thế hệ đàn em.