Đọc bài thơ sau và trả lời các câu hỏi:
BỐN CÁI MONG CỦA THÀY PHÁN
Làm nghề thày kí với thày thông
Sống ở trên đời có bốn mong:
Mong tháng chóng qua, tiền chóng lĩnh,
Mong giờ mau hết, việc mau xong.
Mền đay mong được dăm mười chiếc,
Lương bổng mong tăng sáu bảy đồng.
Hãy tạm thời nay mong thế thế,
Còn bao mong nữa xếp bên lòng.
(Tú Mỡ, in trong Tú Mỡ toàn tập, tập I, NXB Văn học, Hà Nội, 1996, tr. 28 – 29)
Câu 1
Tiếng cười trào phúng trong bài thơ nhằm tới những nhân vật nào?
Đọc kĩ văn bản
Tiếng cười trào phúng trong bài thơ nhằm tới những nhân vật làm công ăn lương trong các công sở thời Pháp thuộc.
Câu 2
Các nhân vật trong bài thơ mong ước điều gì? Vì sao những mong ước ấy đáng chê cười?
Đọc kĩ văn bản
Các nhân vật trong bài thơ đã nêu lên bốn mong ước: tiền nhanh có, việc nhanh xong, khen thưởng nhiều, lương tăng cao.
Advertisements (Quảng cáo)
Lí do những mong ước ấy đáng chê cười: những mong ước đó là vô lí vì chúng mâu thuẫn nhau (làm ít nhưng lại muốn được hưởng nhiều).
Câu 3
Hãy làm rõ tác dụng tạo tiếng cười trào phúng của phép đối trong hai câu thực.
Đọc kĩ văn bản
Hai câu thực là sự hô ứng lẫn nhau để tạo tiếng cười trào phúng. Cả hai vế đối đều thể hiện mong ước thời gian trôi nhanh hơn bình thường (tháng chóng qua, giờ mau hết) là mong ước hão huyền; vế trước mong chóng được lĩnh tiền lương, vế sau lại mong việc mau xong. Cả hai vế đều cho thấy các nhân vật chỉ muốn được nhàn thân và hưởng thụ, dù đang gánh vác việc công
→ tạo tiếng cười đả kích, phê phán.
Câu 4
Phân tích dụng ý của tác giả khi sử dụng các số từ trong hai câu luận.
Đọc kĩ văn bản
Các số từ trong hai câu luận của bài thơ: “dăm mười”, “sáu bảy” không mang tính định lượng chính xác, chỉ mang tính tương đối, đại khái
Câu 5
Giọng điệu của tiếng cười trào phúng trong bài thơ là gì? Những dấu hiệu nào giúp em nhận biết điều đó?
Đọc kĩ văn bản
- Giọng điệu mỉa mai – châm biếm:
+ Lặp từ mong: mỉa mai mong ước hão huyền, phi thực tế.
+ Nghệ thuật đối: tạo sự hô ứng nhằm chế nhạo những suy nghĩ viển vông của các nhân vật.
- Giọng điệu đả kích: dùng từ ngữ mang sắc thái giễu cợt (dăm mười, sải bảy, thế thế) để phủ nhận quan niệm của các nhân vật.