“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì em biêt không? Để gió cuốn đi”. Ca từ của cố nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn vẫn vang lên đâu đấy trong đời sống khá bộn bề của chúng ta. Vầng, để gió cuốn đi mới có thể lấp đầy những ưu phiền, khổ đau mà ta cần sẻ chia, thấu hiểu trong quan hệ giữa người với người. Không chỉ người trưởng thành phải là mà kể cả những em thơ cũng cần được giáo dục về lòng nhân ái. Câu chuyện cậu bé bốn tuổi “lặng yên” ngồi vào lòng người hàng xóm vừa mất vợ đã làm ta suy nghĩ về trách nhiệm của đạo lí làm người và nó nhắc nhở ta về một lối sống đẹp, cần được tươi xanh mãi trong đời sống của nhân loại.
Vẻ đẹp tình người được ví như viên kim cương ngời sáng nhất trong các kim loại. Sự cảm thông hồn nhiên và ngây thơ: sự chia sẻ chân tình của trái tim trong sáng vô ngần của cậu bé trong mẩu chuyện nhỏ kia, lại thấm đẫm vè đẹp về sự cư xử với nhau trong đời. Người ta bảo rằng, cuộc sống vốn dĩ bất toàn, vẫn tồn tại cái tốt lẫn cái xấu; cái thiện lẫn cái ác... Ta luôn phải đấu tranh để cái đẹp tồn tại và tỏa sáng. Chia sẻ, cảm thông là mang đến cho người khác niềm vui, là sự nâng đỡ tâm hồn nhau, để cuộc sống này đáng yêu hơn, có ý nghĩa hơn. Khi chia sẻ, cảm thông phải bằng cả tấm lòng trong sáng, không vụ lợi thi nhân cách ta mới thật sự hoàn thiện; mới thật sự không làm tổn thương người.
Nhà tỷ phú Bill Gates người Mĩ khi đã thành công, thành danh, thành người, ông vẫn không quên trách nhiệm làm người là hướng đến những mảnh đời nghèo khổ bằng sự sẻ chia nhằm xoa dịu nỗi khốn khổ cùa họ. Thật đáng trân trọng cho tâm hồn cao thượng của Bill Gates khi ông dành phần lớn tài sản của mình cho người nghèo và phần ít nhất cho con họ. Có điều có một thứ tài sản vò giá mà những người con ông được thừa hưởng là tấm lòng cao đẹp và nhân cách tráng lệ của người cha mình. Có một thứ mà người ta phải quỳ xu ông trân trọng, chính là tấm lòng: Bill Gates là một con người như thế!
Chia sẻ với cả dân tộc trong nỗi đau nô lệ, Hồ Chí Minh đã hi sinh cuộc đời riêng của mình, Người lên đường tìm ra kế sách đưa dân ta vào một kỉ nguyên huy hoàng bậc nhất trong suốt chiều dài lịch sử Việt Nam: Kỉ nguyên độc lập tự do; từ thân phận nô lệ thành người làm cho đất nước mình. Thế nhưng Bác chưa từng tỏ ra quyền uy với nhân dân và đồng chí mình. Bác vẫn một đời bình dị, rất mực gần gũi với mọi người. Chính sự sẻ chia, cảm thông, thâu hiểu một cách chân thành ấy đã làm nên một chân dung vĩ đại Hồ Chí Minh trong lòng dân tộc và Dân tộc ta không gọi Hồ Chí Minh là “ông”, là “anh” mà bằng tiếng gọi Bác thật gần gũi, giản dị mà thân thương như ruột thịt là vì lẽ đó!
Advertisements (Quảng cáo)
Lấy hai vídụ về những nhân cách lớn, tâm hồn cao cả, để ta thấy trong đời thường vẫn tồn tại biết bao những con người tiếng là nói “chia” mà đầy những toan tính, giả tạo. Đã từng có ca sĩ hát trong đêm nhạc từ thiện cứu giúp trẻ em mồ côi, cơ nhỡ mà nằng nặc đòi tiền thù lao. Có những cấp dưới tìm cách tặng quà cho sếp mình, khi mà sếp đã giàu quá cỡ rồi. Vậy thử hỏi món quà kia ngụ ý gì? Chia sẻ hay là toan tính, mưu cầu quyền lợi?
Dân tộc ta vẫn hát mãi câu hát dân gian từ đời này sang đời khác “Nhiễu điều phủ lấy giá gương; Người trong một nước phải thương nhau cùng”, vẻ đẹp truyền thống ấy hiện lên càng rõ mỗi khi bão lũ về, biết bao nhiêu gia đình tan hoang, thì cũng có nhiều không đếm xuể những bàn tay đưa ra nâng đỡ họ, chia sẻ với họ hết sức vô tư. Những ngày cận Tết, Chính phủ thường cấp kinh phí về địa phương để chăm cho người nghèo là một nghĩa cử cao cả. Vậy mà, có những người ở địa phương ăn xén luôn chén cơm cơ hàn của những mảnh đời đáng thương. Những kẻ đó đã chà đạp lên đạo lí làm người một cách không thương tiếc. Sống mà không biết sẻ chia là người ấy tật nguyền về cảm xúc. Tạo hóa sinh ta ra và người còn hào phóng tặng ta trái tim. Trái tim nhìn một hướng nào đó, nó giống như ngọn lửa: ngọn lửa sưởi ấm tình người.
Trái tim vô tư ấm áp tình người của cậu bé trong câu chuyện thật sự là một bài học cho mỗi chúng ta trong phép cư xử với nhau trong đó trái tim hồn nhiên sẻ chia với nhau trong cuộc sống, có thể nói nó như một đống lửa than ấm áp tỏa lên giữa mùa đông lạnh lẽo. Sống biết yêu thương chia sẻ và chia sẻ hồn nhiên, vô tư đã giúp ta hoàn thiện hơn về nhân cách.