Trang chủ Lớp 5 Vở bài tập Tiếng Việt lớp 5 - Chân trời sáng tạo Tiết 5 (, tr. 152) VBT Tiếng Việt 5 tập 1 Chân...

Tiết 5 (, tr. 152) VBT Tiếng Việt 5 tập 1 Chân trời sáng tạo: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó” bằng lời của...

Em dựa vào gợi ý và tiến hành viết bài văn theo yêu cầu. Hướng dẫn soạn - Giải Tiết 5 (SGK, tr.152) VBT Tiếng Việt 5 tập 1 Chân trời sáng tạo - Tuần 18. Ôn tập cuối học kì 1. Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó” bằng lời của một nhân vật dựa vào gợi ý (SGK, tr...

Câu 1:

Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã học trong chủ điểm “Cộng đồng gắn bó” bằng lời của một nhân vật dựa vào gợi ý (SGK, tr.152)

Method - Phương pháp giải/Hướng dẫn/Gợi ý

Em dựa vào gợi ý và tiến hành viết bài văn theo yêu cầu.

Answer - Lời giải/Đáp án

Advertisements (Quảng cáo)

Tôi là Ao-ki Đai-ki-chi, bưu tá của ngôi làng nhỏ này. Công việc của tôi là đi phát thư, và mỗi ngày đều mang đến cho tôi những cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa. Nhưng có một nơi luôn làm tôi cảm thấy đặc biệt hơn cả, đó là ngôi nhà của cụ Mát-xu-đa Ya-e-nô ở rìa làng.

Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi đến phát thư cho cụ. Cụ Ya-e-nô, với dáng người nhỏ nhắn và mái tóc bạc phơ, đã mời tôi vào nhà uống trà. Tôi khát nước và hơi mệt nên đã đồng ý, không ngờ cụ còn chuẩn bị sẵn những món ăn ngon lành. Từ đó, mỗi lần có thư cho cụ, tôi lại mong chờ được ghé qua, ngồi bên cụ, nhâm nhi chén trà và trò chuyện. Cụ rất vui vẻ, mỗi lần tôi đến, cụ đều mời tôi ở lại lâu hơn, ăn uống rồi mới về. Tôi nghĩ rằng cụ là một trong những người nhận được nhiều thư nhất trong làng, vì lần nào tôi cũng mang đến cho cụ một bức thư.

Một ngày nọ, trong một cuộc trò chuyện với đồng nghiệp, tôi mới biết rằng tất cả những lá thư mà tôi mang đến cho cụ Ya-e-nô thực ra đều do chính cụ gửi. Cụ chỉ muốn có lý do để mời tôi vào nhà, để có người bầu bạn. Nghe vậy, tôi vừa cảm động vừa chạnh lòng. Đêm đó, tôi đã quyết định viết một lá thư gửi cụ, bày tỏ sự trân trọng và lòng biết ơn vì tình cảm cụ đã dành cho tôi.

Sáng hôm sau, khi tôi đưa bức thư đó cho cụ, cụ đã ngạc nhiên và xúc động. Cụ rơi nước mắt khi đọc những dòng chữ tôi viết. Nhìn cụ như vậy, tôi hiểu rằng đôi khi những niềm vui đơn giản như được chia sẻ một chén trà, một câu chuyện nhỏ lại là điều quý giá nhất trong cuộc sống.

Những lần sau đó, tôi vẫn đến nhà cụ Ya-e-nô, nhưng lần này là vì tôi thực sự muốn ở bên cụ, không cần phải có lá thư nào để làm lý do nữa. Tôi chợt nhận ra rằng, tình cảm chân thành và sự quan tâm nhỏ bé cũng có thể đem lại niềm hạnh phúc to lớn cho người khác.

Advertisements (Quảng cáo)