Trang chủ Lớp 12 SBT Văn 12 - Cánh diều Câu hỏi 6 trang 10 SBT Văn 12 Cánh diều: Rõ ràng...

Câu hỏi 6 trang 10 SBT Văn 12 Cánh diều: Rõ ràng tôi không bị sa thải khỏi công ty, không dính phốt nọ phốt kia; mọi thứ đều rất ok...

Đọc kĩ tác phẩm. Gợi ý giải Câu hỏi 6 trang 10 SBT Văn 12 Cánh diều - Bài Muối của rừng trang 9 sách bài tập văn 12 - Cánh diều.

Câu hỏi/bài tập:

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:

Thùng rác

Lược đoạn đầu: Vào một ngày, đột nhiên nhân vật xưng "tôi” thấy tất cả mọi người xung quanh mình đều dửng dưng tiếp xúc với anh ta như một người xa lạ, không hề quen biết.

Rõ ràng tôi không bị sa thải khỏi công ty, không dính phốt nọ phốt kia; mọi thứ đều rất ok; thế thì tại sao tự nhiên vào một ngày đẹp trời như thế này, tất cả đồng loạt khước từ tôi?

Bế tắc trong suy nghĩ khiến tôi muốn ốm. Tôi bỏ về nhà.

Nhà cửa tanh bành. Vợ con dắt nhau về nhà ngoại từ đầu tuần, tôi đi tối ngày, cũng chẳng buồn dọn.

Tôi vào nhà tắm, xối nước vào người cho đỡ ngột ngạt. Nhưng tại sao lại thế này? Tôi hốt hoảng nhìn vào Thằng Người trong gương. Tại sao lại có nó ở đây? Một khuôn mặt bèn bẹt, vô cảm. Hai con mắt lờn lợt của nó trương lên nhìn tôi. Vốn không phải người yếu bóng vía, sợ run lên khi nghe mấy chuyện ma quỷ, tôi chỉ lấy làm lạ về sự xuất hiện của Thằng Người kia. Tôi giơ tay sờ vào mặt nó. Nó cũng giơ tay sờ vào mặt tôi. Tôi hỏi:

- Mày ở đâu ra vậy?

Nó cũng mấp mồm hỏi tôi ngần ấy từ.

- Mẹ kiếp! Tao là chủ cái nhà này!

Nó nhếch mép cười khinh thị, nhại lại:

- Mẹ kiếp! Tao là chủ cái nhà này!

Tôi và Thằng Người kia vờn nhau một hồi thì tôi sực tỉnh: Chẳng có ai ngoài tôi trong cái nhà tắm ngổn ngang những chai lọ và một thùng rác đầy cỏ ngọn, lổm nhổm giấy rác, đầy mẩu thuốc lá. Thằng Người- Tôi mọc lên từ đám ấy, giống một cái giẻ chùi đã quá date.

Nhưng tại sao lại có thể như thế được? Ngày nào tôi cũng soi gương, cạo râu, sức nước hoa trước khi đi làm. Tôi phong độ và bảnh bao; không phải một khuôn mặt vô cảm, thiếu sinh khí đến thế này. Nhất định tấm gương trong nhà tắm có vấn đề. Tôi hối hả chạy ra khỏi phòng khách. Thằng Người- Tôi đứng chễm trệ trong gương. Hai má chảy nhão, xanh bùng. Đôi mắt lờ nhờ, bé như hai hạt đỗ. Mũi tẹt dúm xuống hốc mồm thâm sì. Tôi nhìn hình ảnh của chính mình mà chỉ chực nôn oẹ. Trời ơi, sao có thể là tôi được?

Không tin vào những chiếc gương trong nhà, tôi chạy ra sảnh, đi vào cầu thang máy, với hi vọng “kiểm định” lại một thực tế tươi sáng khác…

Bốn mặt thang máy sáng bóng cùng lúc xuất hiện bốn Thằng Người- Tôi. Bốn cặp mắt hạt đỗ, bốn cặp má chảy xệ, bốn quả mũi dúm dó hăm hở tiến đến, siết chặt tay tôi vào giữa vòng vây. Tôi không còn một chỗ nào để bám víu.

Cửa thang may kịp mở ra đúng lúc tôi tưởng mình sắp chết đến nơi. Thằng cha hàng xóm đứng chặn lù lù ngay cửa ra vào. Tôi nhệu nhạo cười, ra điều biết ơn. Chẳng nói chẳng rằng, thằng cha nhổ nước bọt phì phì xuống đất, quay ra đi thang bộ.

Không đủ can đảm ở lại thang máy, tôi cũng nối gót theo gã hàng xóm, lê từng bước nặng nề.

Tôi là ai? Tôi không biết nữa. Một kí ức xa xăm gợi về. Tôi là P. sống ở khu tập thể công nhân nhà máy sợi, chỗ Gốc Mmits. Nhưng lạ kì thay, những phần đời sau này tôi không thể đọc được tên nó lên. Tôi đi học dựa vào đứa bạn ngồi bên cho chép bài. Lớn lên đi làm dựa vào ông chú nhà vợ. Tiền tiêu xài, tôi dựa vào vay vợ.

Tôi là ai? Tôi không biết.

Advertisements (Quảng cáo)

Thằng Người- Tôi chán chường ngồi xuống cạnh tôi. Nó đắn đo không biết có nên đi theo tôi nữa không. Đoạn nó trường vào thùng rác mất hút ở trong ấy.

(Phong Điệp, Kẻ dự phần (tập truyện ngắn), NXB Văn học, Hà Nội, 2008)

a. Truyện có yếu tố kì ảo không? Vì sao?

b. Nhân vật Thằng Người- Tôi hiện lên qua những “ tấm gương” nào? Có gì đặc biệt ở nhân vật này?

c. Đoạn văn in nghiêng giúp em hiểu gì về sự xuất hiện của nhân vật Thằng Người- Tôi trong truyện?

d. Theo em, vì sao tác giả lại đặt tên cho tác phẩm này là Thùng rác?

Method - Phương pháp giải/Hướng dẫn/Gợi ý

Đọc kỹ tác phẩm.

Answer - Lời giải/Đáp án

a. Trong truyện trên không có yếu tố kì ảo. Bởi đây là câu chuyện kể về nội tâm của một nhân vật khi phát hiện ra mình trở nên xa lạ với mọi người xung quanh và với chính bản thân của mình.

Nhân vật Thằng Người- Tôi thực chất chỉ là cách viết truyện để khiến cho tác phẩm trở nên lôi cuốn hơn, tạo cảm giác như nhân vật chính đang trò chuyện cùng một người khác nhưng thật chất là đang trò chuyện với chính mình.

b. Trong tác phẩm trên, nhân vật Thằng Người- Tôi hiện lên qua những “tấm gương” sau:

-Tấm gương trong nhà tắm.

-Tấm gương trong phòng khách.

-Tấm gương ở cầu thang máy.

-Tấm gương trong chính nhận thức của nhân vật.

Điều đặc biệt ở nhân vật này là: anh ta đang tự nói chuyện với chính mình và khi đứng trước gương, anh ta lại không nhận ra bản thân. “Tấm gương” thật sự mà nhân vật này đang soi chính là hình ảnh anh ta trong trí nhớ của mình: “ngày nào tôi cũng soi gương, cạo râu, xức nước hoa trước khi đi làm. Tôi phong độ và bảnh bao; không phải một khuôn mặt vô cảm, thiếu sinh khí đến thế này.”

c. Sự xuất hiện của nhân vật Thằng Người- Tôi trong truyện:

Về nội dung: là nhân vật đóng vai trò quan trọng khiến cho nhân vật chính quay trở về với thực tại với cuộc sống của mình. Nhưng cũng chính nhân vật Thằng Người- Tôi đã là thứ khiến cho nó không thể nhận ra bản thân và không thể chấp nhận được bản thân của mình trong hình dáng xấu xí, thiếu sức sống đó

Về mặt nghệ thuật; Nhân vật Thằng Người- Tôi trong tác phẩm xuất hiện cũng chính là minh chứng chứng minh rằng văn học luôn có sự sáng tạo. Chính sự sáng tạo ra nhân vật này, tác giả khiến người đọc bị lôi cuốn, hấp dẫn và men theo đến cuối của tác phẩm.

d. Theo em tác giả đặt tên cho tác phẩm là Thùng rác vì đây là hình ảnh xuất hiện đúng, đủ và rõ nhất về nội dung của tác phẩm. Theo đó, nội dung của tác phẩm trên là hình ảnh nhân vật đã đánh mất đi cái nhân hình nói riêng nhưng thật chất là đang ẩn ý về việc đánh mất đi bản thân trong xã hội hiện đại ngày nay. Hay nói cách khác, chúng ta đang mải mê đi làm, mải mê chạy theo thực tại mà đánh mất đi chính bản thân mình, để rồi đến một ngày khi nhận ra, thì cái Tôi vốn dĩ trong người của họ đã bị họ vứt một cách “vô tình”.