Trời mưa tầm tã. Em đi học về đã thấy một chú bé đứng co ro trú mưa trước cửa nhà em.
Em độ 9, 10 tuổi. Mặc một bộ áo quần màu xanh đã bạc màu, ống quần xắn cao. Đi đôi dép nhựa màu nâu xỉn đã cũ kĩ. Đôi mắt em rất đen, ngước lên nhìn, trông rất hiền từ, dịu dàng. Một chiếc làn tre nhỏ đựng đầy các gói tăm tre. Khi mẹ em mở cửa, em lễ phép thưa:
- Bác cho con đứng trú mưa một chốc.
- Cháu đi đâu đấy ?
- Thưa bác, con đi bán tăm.
Advertisements (Quảng cáo)
Đôi mắt mẹ nhíu lại, thoáng buồn:
- Nhà vừa hết tăm. Cháu bán cho bác 10 gói.
Em bé cảm ơn khi mẹ đưa trả 3.000 đồng. Sau đó một giây ngập ngừng, mẹ nói: "Thôi, cháu giữ lại 2.000 đồng này nữa, bác cho cháu...”. Em bé cảm ơn rất khẽ, nước mắt ứa ra.
Nguyễn Thị Sửu Yên Dũng - Bắc Giang