Năm ngoái, mẹ rút tiền tiết kiệm cùng với số tiền của dì Thao cho vay (vô thời hạn) mẹ chữa lại ngôi nhà cũ đã dột nát. Mẹ nói: "Phải sửa lại ngôi nhà đã ọp ẹp để lấy chỗ thờ cúng ông bà, cúng bố các con, và lấy chỗ ăn ở học hành của ba mẹ con”.
Mẹ mua vật liệu, thuê thợ làm trong hai tháng thì hoàn thành. Anh Hạnh và em thương mẹ lắm. Mẹ không cho hai con nghỉ học lấy một ngày để giúp.
Ngôi nhà xây dựng 3 phòng, rộng 32 mét vuông, lợp tôn đỏ, có trần chống nóng. Tường xây quét vôi vàng. Các cửa sổ, cửa ra vào bằng gỗ thông rẻ tiền. Nền nhà lát gạch hoa. Giữa ngôi vườn trồng màu, các luống rau xanh ngắt tươi non, ngôi nhà nổi lên như một "tòa biệt thự’. Bàn và giường đều cũ kĩ, toàn những vật dụng thô sơ từ ngày bố em còn sống. Bố ốm kéo dài hơn hai năm, bố mất trong cảnh thiếu thốn. Năm đó, em học lớp Một. Bố mất, căn nhà trở nên trống trải, ba mẹ con bơ vơ. Giờ đây, ngôi nhà mới, mỗi bữa em đi học về, nhìn ảnh ông bà, ảnh bố trên bàn thờ, em cứ đứng lặng, nhiều lúc nước mắt ứa ra mẹ lúc khó khăn, vất vả.
Advertisements (Quảng cáo)
Mẹ nói: "Nhờ trời, thu hoạch hoa lợi trong vườn chỉ độ 3 năm là mẹ trả hết nợ. Chỉ mong cả ba mẹ con đều khỏe, anh em chúng mày học giỏi là mẹ vui,”Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”, mẹ và hai con đều nghĩ thế. Mọi thứ trong nhà đều xếp đặt gọn gàng. Bàn học của hai anh em, sách vở, cặp sách, túi sách, cái đồng hồ báo thức... đều được xếp gọn. Nền nhà, ngày nào cũng được lau sạch ông bà và bố các con vui...”.
Ngôi nhà đâu chỉ là nơi ăn ở, che nắng mưa. Với mẹ, anh Hạnh và em thì ngôi nhà này là mái ấm của tình thương. Em thương mẹ, thương anh, em nhớ bố, em cũng yêu quý ngôi nhà êm ấm của ba mẹ con nhiều lắm.