Nhận được giấy báo điểm thi Đại học, anh Hùng buồn lắm. Cả nhà lặng đi. Mẹ em và em rất buồn. Anh Hùng chăm học và học giỏi, anh là học sinh lớp 12 trường THPT Hàn Thuyên. Anh đã đi thi học sinh giỏi toán, đã được giải Ba toàn tỉnh. Không hiểu vì sao điểm Toán thi Đại học, anh chỉ đạt 6 điếm.
Từ hôm đó trở đi, anh Hùng ít ra ngoài, ngại tiếp xúc bạn bè. Anh ngồi lặng lẽ trước ảnh bố. Có hôm anh bỏ bữa hoặc ăn rất ít. Mẹ rất buồn. Chưa bao giờ, em thấy mẹ buồn như thế !
Được tin hôm trước thì hôm sau ông ngoại đến chơi. Ông nói với anh Hùng:
"Đệ nhất buồn là cái hỏng thi”, cháu ạ. Có điều phải nhớ, phải hiểu: Thất bại là mẹ thành công. Thua keo này ta bày keo khác ! Cháu còn trẻ, mới 17 tuổi. Ôn tập lại, sang năm thi tiếp cháu ạ. Cháu đã gửi đơn phúc tra chưa ?”
Ông ở chơi hai ngày. Đã ngoài 70 tuổi mà ông vẫn ham đọc sách. Mái tóc bạc, nước da hồng hào. Ông kể nhiều chuyện vui thời lính tráng. Trước khi ra về, ông dặn riêng mẹ em gì đó. Ông nhắc anh Hùng chủ nhật tới sang giúp ông trồng mấy cây na.
Ông về hưu với quân hàm thiếu tướng, lương hưu nhiều. Lần nào mẹ con em đến thăm ông hay ông đến chơi, ông đều cho mẹ em tiền. Lần thì nửa triệu, lần thì một, hai triệu đồng. Ông nói: "Mẹ Hoa cầm lấy mà bồi dưỡng cho các cháu ăn học. Các cháu ngoan ngoãn, học giởi và khỏe mạnh là ông vui lắm rồi…”.
Thỉnh thoảng mẹ thở dài. Nhưng mẹ cố nén bao nỗi buồn, tìm đủ mọi cách để an ủi con trai. Chiều chủ nhật nào, mẹ cũng đưa anh Hùng đi thăm mộ bố. Đến bữa cơm, mẹ nhẹ nhàng nói: “Hùng ạ, con ăn thêm một bát nữa đi. Món xào rau khoai lang này ngon lắm ! Món canh chua này, ông ngoại và bố con rất thích”. Mẹ dặn riêng con gái cưng của mẹ là làm hộ anh trai một số việc, tìm cách động viên anh.
Hình như để quên dần đi nỗi buồn hỏng thi, anh Hùng hì hục sắp xếp, kê dọn lại mọi thứ trong gia đình. Anh lau bàn thờ, xếp lại tủ sách, kê lại bàn học. Anh làm cho ngôi nhà nhỏ bé của ba mẹ con trở nên gọn gàng, sạch sẽ rất đẹp mắt. Anh trồng thêm cây lựu có mấy chùm hoa đỏ rực. Anh buồn nhưng vẫn hi vọng chờ đợi.
Advertisements (Quảng cáo)
Bố mất đã hơn ba năm, khi mẹ mới ngoài 40 tuổi. Tóc mẹ xanh mượt ngày nào, thế mà nay đã có vài ba sợi bạc. Hơn tháng qua, mẹ ít ngủ. Nhiều đêm chợt thức giấc, em thấy mẹ tháp hương lên bàn thờ và khấn. Tiếng mẹ khấn thì thầm: "Anh ơi! Con trai vợ chồng mình thi Đại học thiếu điểm. Con ngơ ngẩn hẳn di. Em lo và buồn lắm. Anh nhớ về, phù hộ cho ba mẹ con em nhé. Tiếng gà gáy sang canh mà mẹ vẫn đứng lặng trước ảnh bố.
Trưa nay, tan học, em vừa ra đến cổng trường bất ngờ thấy anh Hùng đến đón. Anh nói là khao em gái kem sầu riêng Thiên Nga. Thấy anh vui, em hỏi trêu anh: "Cô Liên con gái bác Nhàn gửi thư cho anh có phải không?” Anh rút tờ giấy báo điểm phúc tra từ túi áo trên ngực đưa cho em. Điểm Toán được 9 điểm. Em reo lên. Anh nói: "Anh đỗ rồi. So với điểm chuẩn, anh thừa 2 điểm. Thế là ông ngoại, mẹ và em cùng vui...”.
Mẹ đi làm về muộn. Hai anh em ra đón mẹ từ ngoài cổng. Cầm lấy tờ giấy báo điểrn phúc tra, tay mẹ run run. Mẹ ôm lấy anh Hùng, đứa con trai yêu qúy của bố mẹ. Nước mắt mẹ chảy ra.
Mẹ nhắc đi nhắc lại: "Hùng ạ, sáng mai con sang thăm ông và báo tin vui cho ông mừng...”.
Đêm nay, mẹ lại thức khuya, mẹ lại thắp hương lên bàn thờ...
Lê Giang Thương - Lớp 9A
Trường THCS Nguyễn Văn Cừ, tỉnh Bắc Ninh