1. Bố cục bài văn: 3 phần
a) "... trong lòng Bấc”: Mở đầu
b) “Con người này... biết nói đấy”: tình cảm của Thoóc-tơn dôi với con chó Bấc.
c) “Bấc có một kiểu...”: Tình cảm của Bấc đối với chủ.
Trong những đoạn trên, đoạn thứ ba dài hơn cả. Nhà văn ở đây chủ yếu muốn nói đến những biểu hiện tình cấm của con chó Bấc đối với Thoóc-tơn.
2. Trước hết Thoóc-tơn là ân nhân của chó Bấc. Hơn thế nữa, anh cư xử vớĩ Bấc một cách khá đặc biệt. Anh xem Bấc “như thể là con cái của anh vậy”. Trong ý nghĩ và tình cảm dường như Thoóc-tơn xem Bấc như đồng loại, như bạn bè.
Tuy là ông chủ của Bấc nhưng đây là một “ông chủ lí tưởng” vì các ông khác, theo nhà văn, chăm sóc Bấc chỉ là vì nghĩa vụ (nuôi thì phải chăm sóc) và vì lợi ích kinh doanh (kéo xe trượt tuyết để đi tìm vàng). Mỗi lần thấy Bấc là Thoóc-tơn chào hỏi, nói chuyện tầm phào, nhất là túm lấy ‘ đầu Bấc ghì chặt vào đầu anh, đảo đảo, lắc lắc, đồng thời khe khẽ thốt lên những lời nói nựng âu yếm, tiếng kêu trân trọng: "Trời ơi! Dăng ấy hầu như biết nói đấy!”.
Trước khi diễn tả cảnh của Bấc đôi với chủ, nhà văn lại dành một đoạn để nói về tình cảm của Thoóc-tơn đôi với Bấc là để cho thây đó chính là động lực làm phát sinh, khơi dậy ở Bấc “Tình thương yêu sôi nổi, nồng cháy, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yếu đến cuồng nhiệt”. Thiếu tình cảm ấy, sẽ không thể có ‘âtình yêu thương thực sự nồng nàn” mà Bấc dành cho người chủ lí tưởng của mình sẽ được bộc lộ ở những trang miêu tả sinh động sau đó.
Advertisements (Quảng cáo)
3. Bấc có tình cảm đặc biệt đối với “người chủ lí tưởng của mình”. Có lúc nó cũng sôi nổi cắn vờ Thoóc-tơn, nằm phục hàng giờ dưới chân anh mà hau háu quan sát nét mặt, ánh mát. Có nhữỊig lúc nó nằm bên cạnh hoặc đằng sau mà dán mắt vào mỗi cử động nhỏ, mắt ngời lên ánh sáng long lanh, lúc nào cũng bám gót chủ không dám rời xa một bước. Ban đêm vùng dậy, nó trườn đến mép lầu đứng lắng nghe tiếng thở đều của chủ. Có lúc, quá vui sướng, nó bật đứng thẳng lên, miệng như cười, mắt hùng hồn diễn cảm, họng rung lên những âm thanh kì lạ. Đặc biệt, nó không hề đòi hỏi gì ở chủ cả.
Tuy nhà văn không nhân cách hóa Bấc, không để nó nói tiếng người, nhưng ông như thấu hiểu sâu xa thế giới tâm hồn phong phú của Bấc.
4. Bấc biết suy nghĩ: "Trước kia, nó chưa hề cảm thấy một tình yêu thương như vậy!” “Bấc không thấy có gì vui sướng bằng cái ôm ghì mạnh mẽ ấy”. “Nó lại tưởng chừng như quả tim mình nhảy tung ra khỏi lồng ngực”.
“Bấc không muốn rời Thoóc-tơn ra một bước”.
Bâc biết vui mừng mà cũng biêt lo sợ: “Việc thay thầy đôi chủ xoành xoạch, làm nảy sinh trong lòng nó nỗi lo sợ là...” “nó sợ Thoóc-tơn củng lại biên khỏi cuộc đời nó”.
Bấc còn biết nằm mơ: “Ngay cả ban đêm, trong giấc mơ nó củng bị nỗi lo sợ... ám ảnh”.
Đúng là nhà văn có óc quan sát và trí tưởng tượng tuyệt vời và đặc biệt là lòng yêu thương loài vật thật to lớn.