VAI TRÒ CỦA NGƯỜI KỂ TRONG VĂN TỰ SỰ
Đoạn văn trong Lặng Lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long:
1. Chuyện kể về ai và về việc gì? (kể về phút chia tay giữa người họa sĩ già, cô gái và anh thanh niên)
Advertisements (Quảng cáo)
2. Ai là người kể câu chuyện trên? Nguời kể về phút chia tay đó không xuất hiện, không phải là một trong ba nhân vật đã nói tới. Bởi vì nếu là một trong ba nhân vật thì ngôi kể và lời vân phải thay đổi. Trong đoạn văn ta thấy các nhân vật đều trờ thành đối tượng miêu tả một cách khách quan: “Anh thanh niên vừa vào, kêu lên”; “Có kỹ sư nhếch mép, mặt đỏ ửng”; “bỗng người học sĩ già quay lại”... Nếu người kể là một trong ba người trên thì ngó: kể và lời vãn phải thay đổi. Hoặc là xưng “tôi”, hoặc là xưng tên mét trong ba nhân vật đó để kể lại chuyện. Như thế người kể chuyện ờ đày là *.ế5 nhân xưng, không xuất hiện trong câu chuyện.
3. Những câu “giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ”; “những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy”... chính là nhận xét của người kẻ chuyện về anh thanh niên và suy nghĩ của anh ta. Cần lưu ý câu nhận xét thứ hai, người kể chuyện như nhập vào nhân vật anh thanh niên đê nói hộ suy nghĩ và tình cảm của anh ta, nhưng vẫn là câu trần thuật của người kể chuyện. Câu nói đó vang lên không chỉ nói hộ anh thanh niên mà là tiếng lòng của rất nhiều người trong cảnh huống đó. Nếu đó là câu nói trực tiếp của anh thanh niên thì tính khái quát sẽ bị hạn chế rất nhiều.
4. Căn cứ vào chủ thể đứng ra kể chuyện, đối tượng được miêu tả, ngôi kể, điểm nhìn và lời văn, có thể nhận xét: Người kể câu chuyện ở đây dường như thấy hết và biết tất mọi việc, mọi người, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật...