Ngửa mặt nhìn lên mặt
Có cái gì rưng rưng
Như là đồng là bể
Advertisements (Quảng cáo)
Như là sông là rừng
Không phải là "ngửa mặt nhìn lên trăng” mà là "ngửa mặt nhìn lên mặt” vì với Nguyễn Duy lúc này, trăng đích thực là một con người có gương mặt, có ánh nhìn và tâm trạng. Chính nhà thơ cũng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng "có cái gì rưng rưng”. Có thể là đôi mắt "rưng rưng” hay có thể là sự thức dậy của tâm hồn con người. Một cảm giác vừa như buồn vui, vừa như mừng tủi trào lên trong lòng đôi bạn. Khoảng trời xưa hồi sinh, đưa Nguyễn Duy trở về với năm tháng đã qua cùng với sông, với đồng, với rừng... Nhà thơ tiếc nuối quá khứ, khao khát mong gặp lại cảm giác thân thuộc ngày xưa.