Một chiều nọ, trong khu chợ nhộn nhịp ầm ĩ, nắng chiều chiếu xuống con đường và người đi chợ càng gắt hơn. Trong cái lạnh của mùa đông, tôi đang sì sụp với bát cháo nóng ở một hàng quán lề đường. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe lanh lảnh, tiếng dao chặt xuống thớt lộp bộp... Tất cả các âm thanh làm khu chợ lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Trong sự ồn ào đó, có tiếng trẻ con cất lên: Cô ơi! Một đứa bé gái đang ngửa tay xin một bà cô đi chợ. Đứa bé tóc bù xù, chân đi đất, địu trên lưng thằng em nhỏ đang ngủ say trong cái nôi bằng mảnh vải rách. Hình như mua đồ còn tiền lẻ, hoặc do khó chịu bà cô rút tờ năm trăm đồng vứt ra cho con bé. Tờ tiền chao liệng rồi theo cơn gió bay xuống mặt đường và một chiếc xe máy đi qua, quấn theo tờ tiền bị dính vào bánh xe trước khi bàn tay nhỏ nhắn của con bé đụng được vào. Con bé xầm mặt lại rồi thất thểu bước đi. Và bỗng nó đến trước tôi, ngửa tay và nhìn tôi van nài. Muốn cho nó một cái gì đó, tôi bắt đầu lục trong cặp. Cặp mắt to, trong trẻo của con bé nhìn tôi cầu xin, hình như khoé mắt như ngấn một giọt lệ buồn. Trong cặp chỉ còn tờ hai nghìn tôi đưa cả cho con bé, nó dùng hai tay nhận lấy và cảm ơn tôi. Và rồi, con bé lại địu đứa em thơ bước đi trên đường đời đầy gian nan, thử thách. Không hiểu rồi nó sẽ sống sao đây?
Advertisements (Quảng cáo)
Trích: baitapsgk.com