Câu hỏi/bài tập:
Vì sao nhân vật Phan lại ngẫm nghĩ: “Hóa ra hạnh phúc giản dị hơn những gì cô tâm niệm”? Theo em, đây có phải chủ đề của truyện không? Hãy làm rõ ý kiến của em.
Chú ý phân tích phần cuối của văn bản để thấy được lý do nhân vật Phan ngẫm nghĩ: “Hóa ra hạnh phúc giản dị hơn những gì cô tâm niệm”. Đồng thời thể hiện quan điểm của bản thân về câu nói này có phải chủ đề của truyện không.
Nhân vật Phan lại ngẫm nghĩ: “Hóa ra hạnh phúc giản dị hơn những gì cô tâm niệm”. Đây là suy nghĩ đột nhiên, bất ngờ của Phan, trái với điều lâu nay Phan đã thường xuyên nghĩ tới và tự nhắc mình để ghi nhớ, làm theo.
Advertisements (Quảng cáo)
- Phan từng không thích thú gì cuộc sống dưới quê. Cô từng không muốn nghĩ đến quê hương, gia đình của mình vì gia đình Phan ở quê túng thiếu tiền bạc, nghèo khổ, thường hay bất hòa. (“Cô ít khi về dưới quê vì chán những cảnh cãi vã như cơm bữa.”, “Cô đã quá thấm thía nỗi khổ cực do sự nghèo mang lại…”)
- Phan từng quyết tâm phải lập thân, lập nghiệp ở thành phố (“Cô sống chết cũng phải bám lấy đất này, phải mở mày mở mặt tại đây…”)
- Phan thường xuyên nghĩ tới, động viên nhắc nhở mình phải cố gắng để trở thành người thật giàu có. Với Phan, giàu có chính là điều kiện thiết yếu để có được cuộc sống hạnh phúc” (“Cô sẽ phải giàu, thật giàu”)
- Nhưng khi lắng nghe những âm thanh của cuộc sống vọng xuống từ tầng hai, nhất là khi tận mắt quan sát căn phòng hẹp, đồ đạc đơn sơ, giản dị của gia đình chủ nhà, cô bất ngờ nhận thức được rằng: Cuộc sống hạnh phúc không phải là cuộc chạy đua tìm kiếm sự giàu có về vật chất, tiền bạc như cô từng tâm niệm mà có thể có trong một căn nhà chật hẹp, đồ đạc đơn sơ nhưng mọi người được sống chan hòa trong sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương lẫn nhau.
Ý nghĩa của Phân ẩn chứa chủ đề của truyện Tầng hai: Hạnh phúc là được sống cuộc đời trong sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương. Đây là chủ đề của truyện vì thông điẹp này bộc lộ gián tiếp qua các yếu tố như nhan đề, nhân vật, bối cảnh, điểm nhìn, giọng kể (sự thay đổi trong cách nhìn, cách cảm nghĩ của Phan về cuộc sống); bộc lộ một cách trực tiếp qua ý nghĩ của nhân vật Phan, nhất là ở đoạn cuối truyện (ý nghĩ về hạnh phúc, hình dung về niềm vui giản dị trong gia đình)