Trang chủ Lớp 11 Soạn văn 11 - Kết nối tri thức - chi tiết Bạn có kỉ niệm gì với dòng sông bạn từng biết? Dựa...

Bạn có kỉ niệm gì với dòng sông bạn từng biết? Dựa vào hiểu biết của bản thân để trả lời câu hỏi này...

Dựa vào hiểu biết của bản thân để trả lời câu hỏi này. Soạn văn Câu 1 trang 35 SGK Ngữ Văn 11 tập hai, Trước khi đọc 1 - Ai đã đặt tên cho dòng sông, Bài 7: Ghi chép và tưởng tượng trong kí Soạn văn 11 - Kết nối tri thức - chi tiết.

Câu 1 (trang 35, SGK Ngữ Văn 11, tập hai):

Bạn có kỉ niệm gì với dòng sông bạn từng biết?

Method - Phương pháp giải/Hướng dẫn/Gợi ý

Dựa vào hiểu biết của bản thân để trả lời câu hỏi này.

Answer - Lời giải/Đáp án

Cách 1

Em đã từng có nhiều kỷ niệm gắn với dòng sông quê em – nơi em sinh ra và lớn lên. Nó gắn liền với những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên, vui tươi. Đó là những ngày hè nóng nực, em cùng lũ bạn đi tắm sông, câu cá… Đó là một phần kỷ niệm rất tuyệt vời đối với em.

Advertisements (Quảng cáo)

Cách 2:

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh những rặng tre ngà bao quanh dòng sông như một bức tường thành kiên cố bảo vệ cho sự yên bình của con sông. Tre rủ bóng mát rượi xuống đôi bờ thật đẹp và duyên dáng nghiêng mình soi bóng xuống lòng sông dịu dàng như những mái tóc tuôn dài, thật dài. Dòng sông thon nhỏ uốn lượn như một dải lụa đào thựớt tha. Nước sông xanh trong đến lạ. Trưa về nắng đổ xuống làm mặt sông lấp lánh một màu nắng chói chang. Đến mùa mưa mùa lũ nước sông dâng lẽn có màu vàng đục. Khi nước xuống lại trả về sông màu xanh quen thuộc.

Ở mấy gò đất cao gần bờ thường xuất hiện những chú cò lông trắng như vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Có lẽ chỉ ở miền quê này mới còn những cánh cò hồn nhiên như vậy. Những chiều hè gió thổi mát lạnh, bọn trẻ chúng tôi lại rủ nhau ra bãi sông thả diều, chạy dọc mãi theo dòng sông, gió thổi diều bay lên thật cao, cao mãi đến khi mệt đứa nào đứa nấy nằm lăn xuống cát, thi xây những tòa lâu đài thật đẹp để đón nàng bạch tụyết, rồi chơi những trò chơi mà có lẽ giờ đây nơi thành thị xa xôi chẳng bao giờ tôi được chơi nữa. Chơi chán chúng tôi lại rủ nhau xuống sông tắm. Hồi đó còn bé nhưng chẳng đứa nào của xóm sông tôi là không biết bơi. Chúng tôi tắm, đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung tóe.

Khi tiết trời lạnh thì chẳng đứa nào dám thò chân xuống nước, mặt sông cũng phẳng lặng, buồn như đông vậy. Chỉ có những đám lục bình tím ngăn ngắt lững thững trôi xuôi theo dòng nước buồn thiu. Thỉnh thoảng chị gió như không chịu nổi sự yên lặng của dòng sông, khẽ trêu chọc làm mặt sông lay động gợn sóng. Con sông vẫn lặng lẽ dõi theo lũ trẻ chúng tôi đi trên bờ nhặt mấy vỏ ốc, vỏ sò về cho chị Tám- khéo tay nhất làng xếp thành những đồ chơi đẹp như hình ngôi nhà, hình quả bóng, hình con ốc khổng lồ.

Sau này dù thời gian có làm mờ những kỉ niệm thời thơ ấu nhưng hình ảnh dòng sông quê hương mãi in sâu trong tâm trí tôi. Con sông xanh kia không chỉ của riêng bà cháu tôi, bọn trẻ chúng tôi mà còn của cả làng quê tôi, là con sông anh hùng của dân tộc tôi đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt yêu thương lẫn căm thù của ông cha. Tôi yêu dòng sông ấy vô cùng

Cách 3:

Dòng sông tuổi thơ tôi là dải lụa xanh hiền hòa, uốn mình bao quanh làng nhỏ. Phải chăng vì thế mà xã có tên là Hương Thủy (Hà Tĩnh).

Làn nước trong xanh mát rượi in dấu bao kỷ niệm theo mẹ trên con đò ngang sang thăm quê ngoại Hương Giang. Mùa nước cạn, ngô đậu nhuộm xanh bãi bồi phù sa đi qua còn vương bụi phấn trên mái tóc. Dòng sông quê soi bóng tuổi thơ bằng những buổi chiều bơi lội thỏa thích giữa làn nước mát. Sông quê Ngàn Sâu nuôi đời bằng những bát canh hến mát lòng sau một ngày vật lộn với nắng mưa. Mùa nắng cháy, sông chở đầy nguồn nước tưới mát ruộng đồng. Đường mòn Hồ Chí Minh đi qua làng nên con sông in nhiều dấu chân hành quân các chú bộ đội. Ở miền Trung thời chinh chiến hầu như con sông nào cũng được nhuộm xanh bằng màu lá ngụy trang. Sông miền Trung cũng pha sắc đỏ bởi máu của nhiều người từng ngã xuống nơi đây. Vào cấp 3 đi học sơ tán chúng tôi lội qua rào Tiêm để vào lớp. Quê tôi sông nhỏ gọi là rào nên nước quanh năm đều cạn, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối. Ở đây sơn thủy hữu tình nên cảnh sắc vô cùng đẹp. Những chiếc cọn nước quay không mỏi như đếm nhịp thời gian. Nước trong đến nỗi nhìn thấy những đàn cá mát bơi lội tung tăng quanh từng viên sỏi nhỏ lấp lánh ánh nắng mặt trời.Thời gian trôi qua, đời người cũng như đời sông chia ra trăm ngả. Xa quê lên thành phố có nước máy dùng, tôi quên mất những ngày cùng bạn bè như bầy chim non bơi lội trên mặt nước, lúc ngồi buồn thả những chiếc thuyền giấy trôi theo dòng nước miên man không biết sẽ về đâu. Dù đi xa nhưng dòng sông quê vẫn chảy trong tôi và bè bạn. Nỗi nhớ quê dạt dào như dòng nước mát của con sông Ngàn Sâu thuở trước.Mỗi lần hối hả về thăm quê, tôi không còn dịp ra bờ sông ngắm lại tuổi thơ của mình vì gia đình đã chuyển hết lên thị trấn mới. Người ở quê cũng quên mất dòng sông nơi họ sinh ra và lớn lên. Tắm sông, chèo thuyền chỉ còn là kỷ niệm đã trôi xa về miền quá khứ. Trẻ con ở gần sông mà chẳng biết bơi. Năm ngoái khi thời gian đã rảnh, tôi mới lên kế hoạch thăm lại những con sông quê nhà. Con đường xưa cùng chị ra bến giặt, gánh nước vẫn còn đó nhưng hỡi ôi, dòng sông xưa đã thay đổi quá bất ngờ. Có phải vì tôi đã lớn, nên con sông nhỏ lại, hàng cây xưa cũng thấp dần. Sông thay hình đổi dáng bởi đất lở cát bồi. Thương một dòng sông xưa mênh mang như lòng mẹ ngập tràn dòng nước mát. Người không còn trẻ nữa, con sông quê còn già cỗi hơn. Từ xa trên con thuyền vận tải, người ta đang khai thác cát trên sông. Mỏm núi bên sông cũng mang nhiều vết thương nham nhở trên mình vì nạn khai thác đá. Nỗi đau lặng thầm mà sông không biết tỏ cùng ai?Nhớ trường lớp hồi sơ tán, tôi lại làm một chuyến ngược dòng đến với rào Tiêm ở Hương Vĩnh. Khi nghe đứa em giới thiệu, tôi không thể tin vào mắt mình vì bãi đất cỏ mọc um tùm trước mặt chính là dòng chảy ngày xưa của rào Tiêm. Trong ký ức của những người con xa quê đằng đẵng vẫn còn một dòng sông chảy tràn trong tâm tưởng, thế nhưng giữa cuộc đời hôm nay dòng chảy đó chỉ còn là phế tích. Nguồn nước cạn trơ lại giữa lòng sông không có nước. Lâu lâu mới có vũng nước đục không soi nổi một bóng mây. Nhặt viên sỏi phủ đầy rêu phong tôi cảm thấy như có hòn đá thời gian ném vào lòng với nỗi đau khôn tả. Lội giữa dòng sông mà đôi chân tôi nóng rát vì không hề có giọt nước nào thấm vào da thịt như hồi băng rào đến trường.