Đêm nay là đêm cuối cùng nằm ngủ trong ngôi nhà làm bằng gỗ tràm của ngoại ở Khánh Lâm. Ngôi nhà nhỏ bé nhưng êm đềm biết bao. Hương tràm cứ quyện lấy hồn tôi. Nằm trên cái giường bằng gỗ tràm mát rượi, tôi thao thức mãi. Ngày mai, tôi lại theo ba, má về Hội An xứ Quảng. Tôi lại nhớ ngoại, nhớ cậu Tú, nhớ dì Năm và những đứa em thương yêu. Tôi ngủ say lúc nào không biết...
Advertisements (Quảng cáo)
Xe đã nổ máy hồi lâu. Ngoại vẫn ôm chặt lấy cháu, xoa đầu cháu mãi. Nước mắt tôi ứa ra. Hương tràm từ người ngoại, từ can mật ong bà cho tỏa ra đầy lưu luyến. Xe chạy đã xa, tôi ngoảnh lại vẫn thấy bóng ngoại hiện lên giữa màu xanh của rừng tràm Cà Mau mênh mông...