Nghe bạn kể lại thời thơ ấu
Bài làm
Tớ tên là Tý nhưng có cái biệt danh không mấy đẹp: “Tý Sún”. Đó là cái tên dì út đặt cho. Tớ lấy làm xấu hổ lắm khi bị gọi như vậy.
Nhưng cũng tại tớ hay “vòi” mẹ và chị cho ăn kẹo, rồi lại không xúc miệng nên để cho mấy con sâu tha hết răng đi.
Dì Út bảo: “Sắp đi học rồi mà bị sún răng... Ê, lêu lêu xấu lắm... Một hôm dì út gọi tớ xuống bếp để xem con sâu rau cải to như cái đầu đũa đang ngọ nguậy trong thau nước trông ớn quá...
Đến ngày đi học, mẹ dỗ mãi tớ mới phụng phịu khoác cái cặp da vào vai rồi ngồi sau lưng mẹ, tớ hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Con sún răng xấu lắm hả mẹ?
Advertisements (Quảng cáo)
Mẹ vừa cười vừa bảo:
- Răng sún vừa xấu lại vừa bị hôi miệng, nhưng sau này lớn lên sẽ thay răng lúc đó con phải giữ cho răng miệng sạch sẽ, nếu không con sâu sẽ lấy răng đi lần nữa.
Tớ vội hỏi mẹ:
- Con sâu răng lớn như sâu rau hả mẹ!
- Không, nó nhỏ lắm, đeo kinh vào mới nhìn thấy.
Thế là, tớ lấy ngay cái kính của bố đeo vào rồi đến trước cải gương nhe răng ra tìm con sâu... cả nhà được bữa cười “vỡ bụng”. Tớ giận làm mình xấu hổ, khóc thút thít mãi không chịu ăn cơm! Dì út phải bảo từ nay sẽ không gọi tớ là “Tý Sún” nữa, tớ mới lau mặt ngồi xuống mâm cơm.
Câu chuyện đã qua 4, 5 năm, nhưng mỗi khi soi gương, chải đầu, nhìn hàm răng trắng muất do giữ gìn răng miệng sạch sẽ tớ vẫn còn nhớ đến cái kỷ niệm răng sún thời thơ ấu.