Nhi hết đi ra lại đi vào, cứ chốc chốc nó hỏi chi Nga:
- Mẹ đi chợ lâu chưa chị?
- Lâu, nhưng sắp về rồi! - Nga trả lời.
Niềm vui nhỏ của một bà mẹ thương con
Bài làm
Nga ngạc nhiên vô cùng, vì hằng ngày mẹ đi chợ, Nhi có thăm hỏi bao giờ đâu, hôm nay lại... Nga buột miệng:
- Chờ mẹ chi vậy?
Nhi vờ như không nghe, nhưng sau đó lại trả lời:
- Mẹ sẽ mua quà!
- Ai bảo em như vậy? - Nga trố mắt.
- Mẹ.
Nga lẳng lặng bước xuống nhà sau vì nó hiểu rằng con nhà nghèo quà nhiều lắm cũng chỉ là một cục kẹo hoặc chiếc bánh. Nhi thích có quà lắm, nó chạy ra ngõ và ngồi bệt xuống tảng đá. Lâu lâu, nó lại ngước mặt lên trông ngóng, rồi lại cúi mặt xuống thất vọng.
Nga đứng trong, nhà gọi ra:
- Nhi ơi! Không có quà đâu! Vào nhà đi em!
Advertisements (Quảng cáo)
Nhi bước vào nhà nhưng mắt luôn dán vào nơi xa tít của con đường...
Tối ở vùng quê mọi người hay ngủ sớm. Nhi đã ngủ chỉ còn một mình Nga hiu quạnh ngồi đợi mẹ về. Khoảng bảy giờ mà bầu trời tối đen kịt không một ánh sao, một ngọn gió, cứ như gần mười một giờ đêm. Mọi vật đang ngủ yên bỗng bị đánh thức bởi tiếng xe cót két của mẹ Nga.
- Mẹ về rồi, Nhi ơi! - Nga gọi khẽ bên tai nó.
Mắt nhắm, mắt mở, Nhi ngồi dậy hỏi:
- Mẹ đâu?
- Ra sau rửa mặt rồi lên liền!
Nga gài cửa, lom khom định tắt đèn đi ngủ, mẹ cản lại.
- Khoan đã Nga!
- Chi vậy mẹ? - Nga hỏi lại.
- Để mẹ soạn quà cho hai đứa.
- Ôi sáng hay tính, mẹ ơi - Nga nhăn nhó.
- Không được, mẹ biết các con đang nôn nóng.
Vừa nói, mẹ Nhi mang hai chiếc kẹp hoa từ trong giỏ ra. Hai chiếc kẹp đẹp lắm! Hai chị em nó không bao giờ nghĩ sẽ có chiếc kẹp hoa lấp lánh trên đầu như chúng bạn được. Nhìn con mình có kẹp mới, vui vẻ đến lớp với bạn bè, mẹ nở nụ cười hiền từ. Vâng, đó là niềm vui nho nhỏ của một người mẹ nghèo thương con, sớm hôm lam lũ.
Huỳnh Thi Ngọc Hạnh (Mỹ Tho-Tiền Giang)