Không biết loài cây ấy có từ bao giờ, chỉ biết rằng nó không kiêu sa như những bông hoa buổi sớm, cũng không rực rỡ như những chiếc lá bóng bẩy trên cành. Thế mà trong tim tôi luôn lung linh hình ảnh của loài cây ấy - cỏ dại.
Mùa xuân, khi các loài cây đâm chồi nảy lộc, cỏ cũng vươn mình một màu tươi tốt trong ánh thiều quang. Và chúng cũng trải trong lòng tôi những thảm cỏ xanh mơn mởn. Xin mọi người hãy nhón chân nhẹ nhàng trên những đồng cỏ ấy, thảm cỏ ấy để hương cỏ thơm mùi sữa ngọt ngào chảy trong cơ thể, tràn trề như mùa xuân đầy sức sống. Để cho tình yêu của tôi như cơn gió mãi nâng niu những ngọn cỏ xanh rờn mềm mại ấy.
Mùa hè, khi cái nắng chói chang mặt đất, cỏ lại xanh ngắt một màu xanh tâm hồn tôi, một màu tình yêu bất tận. Và cỏ đưa tâm hồn tôi đi đến những phương trời nào trong nắng, gió và hương cỏ ngan ngát, nồng nàn.
Mùa thu, ngọn gió heo may âu yếm hôn lên thảm cỏ dịu dàng, cỏ đổi màu cho mùa thu vàng tươi. Cho lòng tôi bâng khuâng, xao xuyến. Và cho ngọn gió nào mơn man nhớ nhung...
Advertisements (Quảng cáo)
Mùa đông trở mình cho ngọn cỏ phôi phai, cỏ vẫn bám chặt màu nâu của đất. Để sáng bừng một bầu trời mùa đông. Để sáng bừng cho lòng ai bâng khuâng. Để thắp sáng cho mùa xuân hi vọng.
Cứ thế, bốn mùa không khi nào vắng cỏ,cỏ sữa, cỏ mật bao phủ khắp nơi. Con nghé ọ, con bê vàng, và đàn cừu hiền lành nhởn nhơ trên đồng cỏ. Không có đồng cỏ, thảm cỏ thì tiếng sáo diều của trẻ mục đồng bay về đâu ? Sẽ ra sao khi trên trái đất không còn một loài cây tên là cỏ ? Mặt đất sẽ bồn chồn một nỗi nhớ nhung, để lại trong tôi nỗi buồn không thể giải thích. Và nhà thơ nào đã viết:
"Cỏ là tóc rối bời của đất Đất gửi tình yêu cho hương cỏ ngọt ngào”.