Trang chủ Lớp 9 SBT Văn 9 - Cánh diều Câu hỏi 6 trang 17 SBT Văn 9 Cánh diều: Dựa vào...

Câu hỏi 6 trang 17 SBT Văn 9 Cánh diều: Dựa vào 14 đòng thơ đầu, nhập vai Thuý Kiều, viết đoạn văn (khoảng 10 – 12 dòng) thể hiện tâm trạng của nhân vật...

Nhập vai vào Thúy Kiều và bày tỏ tâm trạng. Soạn Câu hỏi 6 trang 17 SBT Văn 9 Cánh diều - Bài tập đọc hiểu: Kiều ở lầu Ngưng Bích trang 16 sách bài tập Ngữ văn 9 - Cánh diều.

Câu hỏi/bài tập:

Dựa vào 14 đòng thơ đầu, nhập vai Thuý Kiều, viết đoạn văn (khoảng 10 – 12 dòng) thể hiện tâm trạng của nhân vật này.

Method - Phương pháp giải/Hướng dẫn/Gợi ý

Nhập vai vào Thúy Kiều và bày tỏ tâm trạng

Advertisements (Quảng cáo)

Answer - Lời giải/Đáp án

Đoạn tham khảo 1: Đứng trước cảnh trời nước bao la, ta cảm thấy lòng mình trống trải và lẻ loi hơn bao giờ hết. Lầu Ngưng Bích cô quạnh, chỉ có ta và những đợt sóng vỗ bờ không ngừng. Nhìn ra xa, chỉ thấy một dải trời nước mênh mông, không bờ bến, lòng ta không khỏi xót xa, nhớ về gia đình, quê hương. Những kỷ niệm vui buồn, những ngày tháng êm đềm bên cha mẹ và Kim Trọng cứ hiện lên, làm lòng ta thắt lại. Bị kẹt giữa cảnh ngộ éo le, không biết tương lai sẽ ra sao, ta chỉ biết ôm nỗi đau riêng, sống trong nỗi sợ hãi và lo lắng không nguôi. Bên ngoài, trời vẫn xanh, nước vẫn trong, nhưng trong lòng ta, mọi thứ đều u ám và mịt mù. Ta cảm nhận sâu sắc sự cô đơn, như con thuyền nhỏ giữa đại dương, bơ vơ, không biết trôi về đâu. Chỉ mong có thể sớm thoát khỏi cảnh ngộ này, để trở về bên những người thân yêu, để không còn phải chịu đựng nỗi cô đơn và buồn tủi này nữa.

Đoạn tham khảo 2: Đứng nơi lầu Ngưng Bích, ta cảm thấy mình như bị bỏ rơi giữa chốn hoang vu, không một bóng người. Nhìn xa xa, chỉ thấy một màu trời nước bát ngát, lòng ta chẳng khỏi se lại vì nỗi cô đơn và sợ hãi. Mỗi ngày trôi qua, ta chỉ biết ôm nỗi nhớ thương về gia đình, về những người thân yêu mà ta đã phải xa cách. Hình ảnh cha mẹ già và Kim Trọng hiện lên trong tâm trí, làm ta cảm thấy đau đớn và day dứt vô cùng. Không biết họ giờ ra sao, liệu có đang lo lắng và nhớ đến ta không. Trước cảnh ngộ éo le, ta không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ mong có thể sớm thoát khỏi nơi đây để trở về với cuộc sống yên bình xưa cũ. Trong nỗi buồn và sự tuyệt vọng, ta cảm nhận được sự mong manh của số phận mình, như cánh hoa trôi dạt giữa dòng đời vô định, không biết sẽ đi về đâu. Cảm giác bị bỏ rơi, không có điểm tựa làm lòng ta trĩu nặng, chỉ biết trông chờ vào một phép màu để giải thoát.