Sáng hôm sau, em dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt rồi đến trường. Dọc vỉa hè cạnh trường em những chiếc xe màu xanh, vàng đỗ san sát nhau. Cứ tưởng em đi thế là sớm vậy mà các bạn đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu vài bạn nữa. Cái lạnh mùa đông dần dần lấn át sự ấm áp của mùa xuân, ông mặt trời cố đưa những tia nắng xuống mặt đất. Thế mà những đám mây xám xịt đáng ghét kia che hết cả ánh sáng mặt trời. Sáng nay trời mưa phùn, những giọt nước trong suốt luồn lỏi xuống cành cây, kẽ lá. Đến giờ xuất phát, tất cả học sinh đứng tập trung chật kín cả sân trường. Cô Hằng nói:
- Học sinh.
- Trật tự_ Chúng em đồng thanh đáp.
- Hôm nay, chúng ta sẽ tìm hiểu những câu chuyện của người thời xưa và thăm đền Đô, Cổ Loa… Bây giờ, lớp nào lên xe lớp aays, tiến về Cổ Loa.
Xe chúng tôi lăn bánh đến Cổ Loa. Mưa cũng đã ngớt, ánh nắng chiếu vào cửa xe. Thời tiết bây giờ đã chiều lòng chúng em nhưng khổ nỗi em vẫn chưa tìm được chỗ ngồi cho mình. Thôi đành ngồi ghế nhựa vậy. Chán ơi là chán! Con đường từ Hà Nội đến Bắc Ninh xa quá, mãi chưa đến nơi. Bỗng…
- Loa…loa…loa. Mời bà con chú ý, sau đây sẽ là chương trình thi thố tài năng giữa các bạn gái và bạn trai lớp 4G…
- Thế chủ đề là gì? Bạn Anh ngắt lời.
Advertisements (Quảng cáo)
- Đó là hát trong đó có tên một loại động vật.
Trò chơi diễn rất sôi nổi. Ồ mới thế mà đã đến Cổ Loa rồi. Chúng em xuống xe đi bộ một đoạn. Không khi trong lành của vùng quê Bắc Ninh thật là dễ chịu. Ở Cổ Loa, được tận mắt thấy giếng Ngọc. Nó khác xa những gì em tưởng tượng. Đẹp tuyệt! Thật đúng là: “trăm nghe không bằng một thấy”. Sau đó, em nghe và biết thêm về vua An Dương Vương và mối tình Mỵ Châu, Trọng Thuỷ. Lúc về, em mua một con rùa màu nâu đỏ làm kỉ niệm. Trên đường đến đền Đô, chúng em lại tiếp tục cuộc thi. Ngồi ở đây thật vui, thế mà lúc đầu em cứ kêu chán… Đền Đô đẹp quá, rộng quá! Cô Hằng ra hiệu cho chúng em ngồi xuống để nghe về cái gì đó? Em không rõ mà chỉ chú ý đến vẻ đẹp tranh nghiêm, cổ kính nơi đây. Thứ mà em chú ý là một bát lư hương bằng đồng đen. Đến buổi trưa, chúng em được hoạt động ngoại khoá. Ăn xong, em nghỉ ngơi một lúc. Buổi chiều, cô Hằng tổ chức những trò chơi vui khoẻ và bổ ích. Giờ hoạt động ngoại khoá kết thúc, chúng em lên xe trở về Hà Nội.
Hình ảnh chuyến đi thăm quan năm lớp bốn như một đoạn phim hiện rõ mồn một trong tâm trí em. Đó là chuyến thăm quan thú vị nhất mà em được đi.
Cao Kim Cúc_Lớp 5D
Năm nay, nhân dịp tết đến xuân sang, bố mẹ đưa hai chị em tôi đi thăm quan hồ Gươm, vừa là một di tích lịch sử, vừa là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Đúng bảy giờ, chiếc xe máy của gia đình tôi chạy bon bon trên con đường trải nhựa thẳng tắp. “Hình như ánh nắng ban mai của buổi sớm cùng những hàng cây xanh đang chào đón mình đến với cảnh đẹp nằm giữa lòng thủ đô thì phải?”_tôi thầm nghĩ. Bỗng: “Kịch”. Cuối cùng thì chúng tôi đã đến nơi. Bố tôi thì đi gửi xe ngay còn mẹ và hai anh em tôi ngồi chờ ở ghế đá. Nhìn từ đây, nước hồ Gươm xanh trong, tưởng như đây là một chiếc gương khổng lồ, phản chiếu những thứ đẹp đẽ nhất của non nước Việt Nam ta. Xa xa kia là Tháp Rùa rêu phong, cổ kính, nổi trên một thảm cỏ xanh mơn mởn. Có lẽ đây là ngôi nhà của rùa thần trong câu chuyện kể về Lê Lợi, vị đại tướng tài ba đã đánh thắng quân Minh để giải phóng đất nước. Đi đến đâu, tôi đều thấy cây cối xung quanh hồ rất xanh tươi. Cứ khoảng ba trăm mét thì lại thấy những đoá hoa sặc sỡ kết thành các hàng chữ rất đẹp làm cho đường phố xung quanh hồ thật rực rỡ. Bống nhiên, tôi vấp phải một hòn đá và .. Ồ, Tháp Bút đồ sộ hiện ra trước mặt. Trên Tháp khắc ba chữ Tả Thanh Thiên có nghĩ là viết lên trời. Ý nêu lên sự học tập chăm chỉ, cần cù của học sinh thời bấy giò cũng như thời nay. Gia đình tôi đã bắt đầu đặt chân lên cầu Thê Húc. Cây cầu màu đỏ son, cong cong như con tôm, dẫn vào hòn đảo Ngọc có đền Ngọc Sơn. Mái đền lấp ló sau gốc đa già. Trong đền, mùi khói nhang thoang thoảng cộng với vẻ mặt trang nghiêm của mọi người làm ngôi đền uy nghi đến kì lạ. Sau đó, gia đình tôi đến nhà hàng Thuỷ Tạ ăn kem. Nhà hàng này nguy nga, tráng lệ nổi lên mặt nước như một khu phố nổi. Vào buổi tối, nhà hàng được trang hoàng thêm bởi hàng chục bóng đèn làm cho nhà hàng đã nguy nga nay càng nguy nga hơn, đã tráng lệ nay càng tráng lệ hơn, như một cung điện của vua Thuỷ Tề. “Bong, bong, bong”_ chuông đồng hồ của nhà bưu điện thanh phố vang lên, điểm mười giờ. Gia đình tôi lại lên chiếc xe máy quen thuộc ra về.
Hồ Gươm quả không hổ danh là một cảnh đẹp của đất nước. Qua cuộc đi thăm quan này, tôi đã học hỏi được nhiều điều bổ ích. Tạm biệt hồ Gươm nhé,hẹn ngày gặp lại.