Những ngày tàn thu, lá cây chuyển dần từ màu xanh đậm sang màu vàng úa. Lá bàng, lá sấu, lá xà cừ... rụng trên mặt đường, chạy ràn rạt theo từng cơn gió bấc non thổi dọc lòng những con phố nhỏ. Cái lạnh đầu đông khiến tôi thoáng rùng mình ngẩn ngơ, kéo cổ áo cao lên một chút và lòng thầm thốt: “Mùa dông đã về rồi!”
Trên đầu, bầu trời không còn xanh ngắt như độ giữa thu mà đã ngả dần sang màu xám nhạt. Nắng hanh hao và gió rét tê khiến má trẻ thơ và thiếu nữ hống ửng như sắc hoa đào, dễ thương vô cùng! Thỉnh thoảng, một cơn mưa bóng mây bất chợt ào xuống rồi lại tạnh ngay, không dù làm ướt áo người đi đường. Bà tôi bảo đấy là mưa rươi, báo hiệu mùa rươi đã đến. Tôi hình dung ra đĩa chả rươi rắc vỏ quýt tươi thái chỉ thơm ngậy, vừa béo vừa bùi mà một năm chỉ được thưởng thức đôi ba lần vào những bữa cơm chiều cả gia đinh sum họp.
Người xưa có câu: Ngày tháng mười chưa cười đã tối. Quả đúng như vậy! Những đặc điểm của thời tiết khiến ban ngày dường như ngắn hơn, đêm dài hơn. Giấc ngủ êm đềm, say sưa trong chăn ấm đem lại sức khoẻ cho mọi người. Thức dậy, tâm trạng lâng lâng, thanh thản và đắy ắp niềm hứng khởi, tôi vui vẻ bắt tay vào công việc của một ngày mới.
Advertisements (Quảng cáo)
Ở thời điểm giao mùa, cả đất trời như thấm đẫm một làn hương kì diệu. Mùi hương cùa lúa chín đầy đồng, mùi hương hoa cỏ dại, mùi hương dạ lan đọng trong những giọt sương đêm lung linh dưới ánh nắng mai tinh khiết. Guồng thời gian vẫn quay đều nhưng dưởng như chậm lại. Nhịp sống cũng bớt hối hả, bớt sôi động. Bao trùm lên không gian cuối thu, đầu đống là một không khí thăm trầm, tĩnh lặng. Xa xa, dáng núi Ba Vì thấp thoáng sau màn sương mờ mờ như khói toả. Dòng sông Hồng nước đã trong hơn, sóng dã êm hơn, thong thả chảy về biển lớn.
Tôi lắng nghe tiếng chuyển mình cùa thiên nhiên nên thơ, nên nhạc và trong lòng dậy lén tình yêu thiết tha cuộc sống với bao điều bí ẩn, hấp dẫn lạ thường!