Bài mẫu tả bến sông
Ở nơi nào trên đất nước ta chẳng có những dòng sông trong xanh, những dòng sông cuồn cuộn phù sa ngầu đỏ. Cửa sông nơi nào chẳng đẹp, chẳng hữu tình nên thơ. Mỗi lần đứng trên bến Bính, thuộc cửa sông Cấm, em cứ bâng khuâng lạ.
Có lúc em cứ muốn bay theo những cánh buồm nâu đi ra đảo Cát Hải, Cát Bà, Bạch Long Vĩ... Có lúc em lại muốn bồng bềnh cùng con thuyền chở cải bắp, su hào, chở hải sản đi ngược dòng sông Cấm, đi về các chợ, các thị tứ dọc theo đôi bờ sông Hồng xa xa.
Nắng lên, mặt sông Bính lấp lánh gợn sóng. Những buổi chiều, nước thủy triều lên, mặt sông rộng bao la, thuyền hàng, tàu chở khách đậu kín chật bến. Tiếng còi tàu rúc, tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi ồn ào xao động mặt sông. Người lên bến, kẻ xuống thuyền, người mang vác, kẻ xách... ồn ào, tấp nập.
Cảnh bến Bính lúc nào cũng hối hả, đông vui. Hàng năm, hàng nghìn người chen nhau. Có cụ già, em bé, có chú bộ đội Hải quân, có anh xích lô, có chú xe ôm, có chị bán hàng quà... tất cả đều vội vàng, tất bật.
Ngắm cảnh bến Bính, cửa sông Cấm ai cũng có một niềm thích thú riêng. Trời nắng hay trời mưa, là là trên mặt sông, quanh các cột buồm, có hàng trăm con chim hải âu mốc xám, xòe cánh rộng chao liệng, đan đi đan lại như dệt biển. Con chim hiền lành, thật đáng yêu.
Chiều nay ra bến Bính đón mẹ đi Quảng Ninh về, nước thủy triều dâng mênh mông, gió biển thổi mát rượi. Lòng em xôn xao lạ. Sóng vỗ mạn thuyền hay đang vỗ vào lòng em? Tiếng hát ai đó trên con thuyền đang lướt nhẹ trên sông vẳng tới: "Bên Bính ơi! Sao mà thương mà nhớ. Chiều nay, đêm trăng này , ai có đợi, ai có mong chờ...”