Bài mẫu miêu tả màu xanh của quê hương
Làng Xuân Vọng, nơi chôn nhau cắt rốn của em có ngôi đình Xuân, có chùa Vọng, hai di tích văn hoá nổi tiếng quanh vùng, là niềm tự hào của bà con làng xã. Vẻ đẹp của làng em còn là vẻ đẹp của màu xanh. Màu xanh của cây cỏ, màu xanh của sự sống và màu xanh của lúa, ngô, khoai...
Vườn trường em có hàng ngàn cây bạch đàn chín, mười tuổi tạo thành một bức tường xanh. Hoa bạch đàn cho ong mật. Hương bạch đàn làm ngây ngất tuổi thơ chúng em.
Con sông Yên nước trong xanh bốn mùa, có cầu gỗ dài gần 30m, rộng 6m bắc qua. Chúng em đi học về vẫn đứng vịn lan can soi mình xuống dòng sông, nhìn đàn cá bơi lượn.
Quê em có màu xanh bát ngát mênh mông của lúa, ngô, khoai... trên các cánh đồng Vạc, cánh đồng Cò, cánh đồng Lùn, cánh đồng Chẹt, cánh đồng Cối. Màu xanh ấy đã thấm vào hồn quê luyện thành ca dao bao đời nay:
"Đồng Cò, đổng Vạc xanh xanh,
Có về Xuân Vọng với anh thì về...,
Tết trồng cây hằng năm của làng em đã trở thành ngày hội xuống đồng của già, trẻ, gái, trai, của hàng ngàn thầy giáo, học trò trường Tiểu học, trường Trung học cơ sở Xuân Vọng. Đường làng đi về các ngõ xóm, dọc các bờ mương, bờ kênh đểu xanh ngắt bóng cây. Cây đa cổ thụ ở đình Xuân, cây muỗm già ở chùa Vọng như hai chiếc lọng xanh căng lên giữa bầu trời. Đó là nơi trú ngụ, vui chơi của bầy sáo, của đàn cò, suốt sáng đến chiều ríu ran tiếng hót.
Em yêu làng em. Em yêu màu xanh của quê tôi. Tôi tự hào về dân làng tôi, có cả trẻ con chúng tôi đã làm nên và giữ gìn màu xanh ấm no, thanh bình ấy.