Tôi tên là Mai-cơ, một cựu binh Mĩ từng tham chiến ở miền Nam Việt Nam vào năm 1968, giai đoạn mà cuộc đối đầu giữa hai bên vô cùng ác liệt.
Trong trận càn quét vào làng Mỹ Lai, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi, binh lính Mĩ đã tàn sát dân làng, huỷ diệt hoàn toàn mảnh đất nhỏ bé này. Tội ác khủng khiếp đó ám ảnh tôi và không ít đồng đội của tôi suốt đời. Sau 30 năm, kể từ ngày chiến tranh kết thúc, tôi đã thực hiện được ước nguyện là trở lại Mỹ Lai để đánh một bản đàn vừa tạ tội vừa cầu nguyện cho linh hồn của những người dân vô tội đã chết thảm thương.
Hôm ấy là ngày 16 tháng 3 năm 1968. Với mục đích “tìm diệt Việt Cộng”, mấy đại đội lính Mĩ được trực thăng đổ xuống, bao vây kín làng Mỹ Lai. Chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ, bom đạn của chúng tôi đã thiêu cháy nhà cửa, ruộng vườn, giết hại gia súc, bắn chết 504 người, phần lớn là cụ già, trẻ em và phụ nữ. Có những gia đình hơn chục người bị bắn gục trong vài phút, có những đứa bé bị bẳn chết lúc đang còn bú trên xác mẹ.
Chỉ có mười người may mắn sống sót là nhờ ba phi công Mĩ có lương tri tiếp cứu. Đó là Tôm-xơn, Côn-bơn và An-đrê-ốt-ta. Sáng hôm đó, họ đang lái máy bay trực thăng bay ngang cánh đồng Mỹ Lai thì kinh hoàng khi thấy đồng đội của mình đang dồn phụ nữ và trẻ em vào một con mương cạn rồi xả súng bắn. Tôm-xơn phát hiện thấy một bé gái bị thương nằm giữa cánh đồng liền bắn pháo hiệu cấp cứu. Một đại uý Mĩ chạy tới, thay vì cứu em bé hắn lại chĩa súng bắn chết em. Một tốp lính khác hung hãn rượt đuổi mười người dân đang kinh hoàng chạy trốn. Tôm-xơn bèn hạ trực thăng ngay giữa cánh đồng, ra lệnh cho các xạ thủ súng máy sẵn sàng nhả đạn nếu chúng tiến lại gần. Sau đó, anh ra lệnh chở những người dân vô tội về nơi an toàn Lúc bay dọc con mương cạn, đội bay của các anh còn cứu thêm được một cậu bé trong đống xác chết.
Advertisements (Quảng cáo)
Trong cuộc thảm sát tàn bạo đó, ngoài ba phi công dũng cảm cứu người cỏn có anh lính Mĩ da đen Hơ-bớt tự bắn vào chân mình để khỏi phải nhúng tay vào tội ác. Còn có Rô-nan bền bỉ sưu tầm tài liệu, quyết đưa sự thật tàn khốc này ra trước công luận. Những bằng chứng quan trọng buộc chính quyền Mĩ phải đem vụ tàn sát đẫm máu ở Mỹ Lai ra xét xử ngay tại nước Mĩ.
Tiếng vĩ cầm của tôi đã vang lên bên tượng đài kỉ niệm ở Mỹ Lai. Tôi đã thoả nguyện, nỗi nhức nhối trong lòng vơi bớt được phần nào và tôi thiết tha mong muốn chiến tranh tàn khốc sẽ không bao giờ xảy ra, dù ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này.