Tôi là một thợ săn tài giỏi, chưa hề bắn trượt bao giờ. Con thú nào không may lọt vào mắt tôi thì coi như cầm chắc cái chết.
Một hôm, tôi xách nỏ vào rừng. Thấy vượn mẹ đang ngồi ôm con trên tảng đá, tôi nhẹ nhàng giương nỏ bắn một mũi tên trúng tim nó, vượn mẹ giật nẩy mình, hết nhìn mũi tên lại nhìn về phía tôi bằng đôi mắt căm giận. Tay nó vẫn ôm chặt vượn con. Máu từ vết thương rỉ ra, ướt đẫm ngực.
Tôi lặng yên chờ kết quả. Vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con xuống, vơ vội nắm bùi nhùi gối đầu cho con. Rồi nó hái một chiếc lá to, vắt sữa vào và đặt lên miệng vượn con. Vượn mẹ chăm chú nhìn vượn con một lúc lâu, vẻ mặt đầy đau khổ. Sau đó, nỏ nghiến răng rút phắt mũi tên ra, hét lên một tiếng thật to rồi ngã xuống.
Advertisements (Quảng cáo)
Chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy. tôi đã khóc vì xúc động, vì ân hận. Tôi tự nguyền rủa mình là kẻ độc ác. Vượn mẹ chết rồi, vượn con sẽ sống sao đây? Hai giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên má, tôi nghiến răng bẻ gãy đôi chiếc nỏ, vứt vào bụi rậm rồi lẳng lặng ra về. Từ đấy, tôi không bao giờ đi săn nữa.