Trang chủ Lớp 4 Tiếng Việt lớp 4 (sách cũ) Bài 2 – Kể một câu chuyện mà em đã được nghe,...

Bài 2 – Kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc vể tính trung thực, Bên cửa sổ lúc ấy có Bé và con mèo. Bé học bài. Mèo đứng vơ vẩn....

– Bài 2 – Kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc vể tính trung thực. Bên cửa sổ lúc ấy có Bé và con mèo. Bé học bài. Mèo đứng vơ vẩn. Không phải. Mèo đương rình mấy thằng chuột nhắt hay vào khạp ăn vụng gạo.
Bên cửa sổ lúc ấy có Bé và con mèo. Bé học bài. Mèo đứng vơ vẩn. Không phải. Mèo đương rình mấy thằng chuột nhắt hay vào khạp ăn vụng gạo.

Kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc vể tính trung thực. 

BÀI THAM KHẢO

KHÔNG PHẢI TẠI CON MÈO

Bên cửa sổ lúc ấy có Bé và con mèo. Bé học bài. Mèo đứng vơ vẩn. Không phải. Mèo đương rình mấy thằng chuột nhắt hay vào khạp ăn vụng gạo. Cả Bé, cả Mèo đều đương mỗi đứa một việc.

Bên cửa sổ lúc ấy còn có lọ hoa. Đấy là cái lọ đựng thuốc cũ, mẹ cọ kỹ. Cái lọ trắng toát, nước lóng lánh. Ba nhánh hoa đồng tiền vồng xuống, xoè tròn, cánh li ti đỏ lịm. Ban sáng, mẹ cắm hoa vào lọ, đặt trên thành cửa sổ.

Lọ hoa đồng tiền cũng có việc làm. Lọ hoa làm đẹp nhà và hoa để mọi người ngắm, cho đẹp mắt.

Bé học bài:

–   Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương, Đại Tây Dương… thế giới có… đại dương…ư… a…

Tiếng bé lanh lảnh.

Rồi tiếng bé nhỏ dần. Bé he hé mắt. Nhưng tai Bé vẫn nghe tiếng Bé đọc. Bé cố nhớ: Ấn Độ Dương… Đại Tây Dương…

Những người hay ngủ gật không biết được khi ta he hé mắt sắp mỏi thì có cơn buồn ngủ đến rình bên cạnh. Không ai trông thấy con buồn ngủ bao giờ. Nhưng hễ ai cứ hé mắt buồn ngủ thì y như rằng cơn buồn ngủ mò đến. Chẳng tin cứ thử xem.

Lúc ấy, Bé he hé mắt. Con buồn ngủ nhẹ nhàng đến đậu trên hai mí mắt.

Thế là mi Bé nặng sụp xuống. Quyển sách đương cầm bỗng rơi xoè ra. Bé giật mình. Bé quờ tay vào khoảng không, hình như định đỡ quyển sách đã rơi xuống đất.

Tay Bé quơ vào lọ hoa. Lọ hoa rơi. Nước đổ tung toé trên mặt đất. Cả mấy nhánh hoa đồng tiền đều gãy ngã giụi một xó.

Cái lọ rơi. Con Mèo giật mình, ngoảnh lại, rồi khoan thai bước tới chỗ xảy ra tai nạn, cúi xuống, ngửi chỗ vũng nước lênh láng. Rồi Mèo ngẩng lên nhìn Bé. Bất chợt, Mèo gặp hai mắt Bé mọng đỏ.

Biết làm thế nào ! Mẹ vừa cọ cái lọ chiều hôm qua. Những nhánh hoa đồng tiền đỏ đẹp lúc nãy tròn xoe, bây giờ đã gãy cả. Mẹ mắng cho. Làm thế nào? Lỗi to quá.! Có cái lọ hoa mẹ quý thế mà cũng đánh đổ. Ờ ờ Mèo kia, sao mày dám nhìn tao, mày chế giễu tao hả ? Được, đã thế tao đổ tội cho mày. Đổ cho mày là phải. Mày cũng chúa hay làm rơi lung tung các thứ trong nhà. Có lần mẹ đã lấy cái phất trần vụt mày. Chẳng phải thế là gì! Được rồi, tao đổ cho mày.

Nghĩ thế, tự dưng, Bé thấy yên tâm Bé cầm cái lọ không lên, Bé đổ nước vào, Bé nhặt mấy nhánh hoa đồng tiền đã rơi xuống đất. Bé cắm vào lọ, để lên cửa sổ, như lúc nãy.

Nhưng, chẳng thể được bằng lúc nãy. Cuống hoa đã gãy ngoẹo về một bên, không dựng lại được. Biết làm thế nào?

Bé nhặt quyển sách, lại ngồi học. Bé đứng dậy, lấy chổi ra quét chỗ nước đổ. Bé miết ngọn chổi, cho thật khô nước.

Có thế mới yên tâm. Bé lại ngồi học. Nhưng chỉ yên tâm được một tẹo. Bé học. Bây giở đọc mãi mà không nhớ. Chỉ có tên mấy cái đại dương mà cứ lẫn lộn. Tiếng đọc không bảo được cái tai nghe bài, cái tai cứ phải gióng ra ngoài ngõ. Cái tai đợi tiếng xe đạp rinh rích, ôi chao, chốc chốc lại tưởng mẹ đã về. Nhưng giật mình nhìn ra, không phải.

Thế rồi, sợ cũng chẳng được, sợ cũng không tránh được, có tiếng xe đạp vào ngõ, mẹ về.

Advertisements (Quảng cáo)

Cái xe kêu rinh rích vào tận bậc cửa. Mẹ đang cười, nhìn Bé học bài. Bé ngoan. Mẹ vào trong nhà. Mẹ dựng xe đạp bên mép tường. Mẹ để cái nón lên nóc tủ. Mẹ lấy trong túi gài ở tay lái ra bó rau muống và mấy nhánh hành rồi treo túi lên nóc.

Mọi khi, Bé làm đỡ mẹ việc ấy. Nhưng hôm nay Bé quên. Thấy Bé đương bận học bài, mẹ cũng không nhắc. Mẹ chỉ hỏi:

–  Con học bài đấy à ?

–  Vâng ạ.

–   Con cứ học cho thuộc bài đi. Mẹ nhóm bếp cho. Rồi mẹ bước xuống bếp. Bé lét mắt nhìn theo mẹ.

Mẹ chợt đứng lại:

–   Lọ hoa đồng tiền đẹp quá… ơ hay, sao hoa héo queo, hoa gãy cả thếnày…

Bé định ngồi im học bài. Như không biết. Nhưng thấy mẹ băn khoăn nhìn những nhánh hoa gãy, Bé nói lúng túng:

–  Con Mèo… con Mèo… mẹ ạ…

Lúc ấy, trong xó buồng, Mèo bỗng nhảy bổ ra. Cu cậu đương đuổi thằng gián, thằng chuột nhắt? Hay là nó nghe ta nói vu cho nó, nó định xô ra cãi ? Thế này thì đằng nào mình cũng là đứa hèn. Làm lỗi rồi đổ vấy. Làm lỗi rồi bịa tội cho con Mèo.

Mèo đứng yên. Hai con mắt Mèo lại nhìn Bé như lúc nãy. Nhưng không có vẻ chế giễu như lúc nãy. Thế là thế nào ? Bây giờ nó ra ý thương mình. Mình không đáng cho ai thương ! Mình cũng không đáng thương. Người nói dối thì không đáng thương. Mình là đứa có lỗi. Ngồi học mà chẳng đuổi cơn buồn ngủ, lại làm rơi gãy hoa, lại chối tội. Không đổ tội cho ai được đâu. Miệng nói đổ đi, nhưng cái tội thì lúc nào cũng ở trong lòng mình. Lảm nhảm thế, tội nặng gấp đôi thì có. Làm thế nào bây giờ ?

Mẹ hỏi lại Bé:

–  Con Mèo đánh đổ lọ hoa à?

Bé rụt rè, nói:

–  Thưa mẹ… không phải… con Mèo…

Mẹ không biết Bé cố lắm mới nói được thế. Những nghĩ ngợi gay go đảo lộn trong đầu Bé. Nhưng thế là Bé đã nói ra được. Đã nói được, và Bé nói lại, dõng dạc một hơi:

–  Không phải con Mèo, mẹ ạ.

Bé nhìn vào mắt mẹ. Mẹ cũng đương đăm đăm nhìn Bé. Mẹ đã rõ được cố gắng của Bé. Bé nhận lỗi. Lỗi ấy chỉ một mình Bé biết, lỗi ấy đổ cho con Mèo thì dễ quá, chẳng ai biết đâu. Nhưng Bé đã nhận lỗi.

Bé nói được thế, Bé không còn lo lắng như lúc nãy Bé thấy được nhẹ nhõm. Bé nhìn vào sách. Bé đọc. Bé nhớ : Ấn Độ Dương… Thái Bình Dương… Đại Tây Dương… Bắc Băng Dương…

Bé đọc đến đâu, nhớ đến đấy. Đọc chữ nào bắt ngay được chữ ấy. Bụi bặm vẩn vơ không Gòn trong đầu nữa.