Kể lại câu chuyện Chú Đất Nung theo lời của Đất Nung.
* Tham khảo cách kể dưới đây:
Tôi chứng kiến cảnh hai người bột ở mãi trong lọ thuỷ tinh nên cũng buồn. Bỗng một đêm, có con chuột già cạy nắp lọ, tha nàng công chúa và cái lầu đi mất. Chàng kị sĩ thương công chúa nên thúc ngựa vọt ra, chạy theo đến miệng cống. Lúc ấy, chuột già đã phục sẵn. Nó bảo chàng để ngựa lại, xuống thuyền vào cống tìm công chúa. Gặp công chúa trong cái hang tối, chàng kị sĩ hỏi: "Kẻ nào đã bắt nàng tới đây?”. Công chúa liền trả lời: “Lão Chuột”. Chàng kị sĩ vội hỏi: “Lầu son của nàng đâu ?”. vẻ mặt buồn rầu, ha nàng công chúa đáp: “Lão Chuột ăn mất rồi!”. Chàng kị sĩ hoảng hốt, biết mình bị ống. Hai lừa, vội dìu công chúa chạy trốn. Chiếc thuyền mảnh trôi qua cống ra tới con ngòi. Gặp nước xoáy, thuyền lật, cả hai bị ngấm nước, nhũn cả chân tay.
Advertisements (Quảng cáo)
Tình cờ lúc ấy, tôi đi ngang qua. Thấy hai người bột bị nạn, tôi liền nhảy xuống, vớt lên bờ rồi phơi nắng cho se lại.
Hai người bột tỉnh dần, nhận ra bạn cũ thì lạ quá, kêu lên: “ôi, chính anh đã cứu chúng tôi đấy ư? Sao trông anh khác thế?”. Tôi hãnh diện trả lời: “Có gì đâu, tại tớ đã được nung trong lửa. Bây giờ, tớ có thể phơi nắng, phơi mưa hàng đời người ấy chứ!”.
Nàng công chúa phục quá, thì thào với chàng kị sĩ: “Còn chúng mình thì vừa mới chìm xuống nước đã nhũn cả ra !”. Tôi đánh một câu cộc tuếch: “Vì các đằng ấy ở trong lọ thuỷ tinh mà!”.